Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012


                              GỬI MỘT TÌNH YÊU
                               ============================================




                Thế là kết thúc một hành trình, một Ga nhỏ em qua.. Con Tàu tiếp tục lăn bánh vì Ga ấy nó tồi tàn quá, nó cũ quá, và trên lưng nó đã có bao nhiêu chuyến tàu qua.. Rốt cuộc..có 3 chuyến tàu đã ngang qua Tôi...


               Chuyến đầu tiên, con tàu không dừng bến, cũng chẳng đi qua, Nó hờ hững, nó nũng nịu như con trẻ, .Và Nó vụt tan biến vào hư vô...như chưa từng ghé qua..


             Chuyến thứ 2, con tàu ấy dừng lại, lâu lắm.. Nhưng dường như nó không cất lên hồi còi nào cả! Nó chỉ đợi ở đó, nó tiếp nhiên liệu, nó mơ một bến đỗ xa xăm, nơi mà ai đó đã xây riêng cho nó từ trước một bến đỗ.. Nó chờ đợi thời khắc cần lăn bánh và rồi..Nó cất bước ra đi.. Nó mang theo trong mình là cả một tương lai, cả một thời trai trẻ đầy sôi nổi của và nhiệt huyết của tuổi Thanh niên Tôi...




          Bạn à...Bạn biết không? Chuyến tàu thứ 3.. chuyến tàu mà trong nó chất chứa bao điều ngọt ngào của Hạnh Phúc, nó dừng lại, nó được tiếp thêm nguyên liệu, nó vui tươi., nó hồn nhiên, nó trao cho bến cũ hơi ấm, nó nhận tình cảm chân thành từ nơi ấy.. Nhưng rồi, có lẽ nó chợt nhận ra, mãi mãi, bến cũ, ga nhỏ ấy, chỉ là ảo vọng, chỉ là tiếng vọng xa xưa của còi tàu cũ.. và rồi, con tàu ấy lại tiếp một hành trình mà nó mơ ước.. Ga mới phía trước, nó hào nhoáng,..Nó tấp nập đông vui.. Và Ga đó nó là bến đỗ của con tàu em...
Bỏ lại sau lưng, hình ảnh của bến cũ tồi tàn.. Và rêu phong sẽ phủ kín lỗi đi về.. Phải không nhỉ? Dấu vết của những chuyến tàu cũ khiến Nó sợ hãi chăng? Hay Nó sợ lối mòn đó sẽ cuốn nó trật khỏi đường ray? lẽ ra Nó phải nhận biết được bến đỗ ấy mang trong mình giá trị của sự bền vững, bởi qua thăng trầm năm tháng, qua mưa qua gió.. Ga nhỏ ấy ngẫm ra một điều rằng, đâu là đường ray dành riêng cho nó? để nó trượt để nó lăn, để nó thỏa sức mình vẫy vùng giữa biển đời sóng gió mà không hề sợ hãi...? Bởi Thanh ray ấy, nó sinh ra là vừa khít với hình hài vốn có của đoàn tàu định sẵn, như là một định mệnh, sinh ra là để cho nhau...



          Đâu là câu trả lời chính xác cho điều ấy? có lẽ không điều gì đúng cả, chỉ bởi, 7 tháng Nơi con Tàu ấy dừng chân, Hành khách ấy chưa một lần đặt chân bước, chưa một lần hòa mình vào sân ga, mà Bến đang chờ sẵn.. Cả hành khách, và cả con tàu đều ngập ngừng.. lạ lẫm.. Dò dẫm bước, mà đâu biết, cỏ dại rêu phong đã được phủi sạch để dành riêng đón chờ HP tự bao giờ....Có chăng cơ hội ấy, chính con tàu ấy, hành khách ấy, đã không tạo ra cho chính mình cơ hội... Bởi nên, chúng không thể hiểu hết trong nhau.. không trao cho nhau cảm nhận chân thực của bàn chân bước, của bàn tay nồng ấm.. của ngọt ngào bờ môi.. Và điều gì tới, tất nhiên nó xảy ra.. Những sự hiểu lầm đáng tiếc... - Không chịu tạo cơ hội cho nhau, dù chỉ một lần gặp, ấy là thiếu xót lớn nhất mà bản thân cả 2 chưa nhận ra.. để đến khi Đoàn tàu lăn bánh rồi.. ngơ ngác sân ga đứng chờ trong vô vọng.. Liệu một ngày nào đó nó quay về?, không chắc lắm.. Dẫu sao, dù chỉ một lần trong đời, Bến Tôi có Tàu em qua, đó là cả một khung trời thơ mộng và ngọt ngào nhất.. Bạn không tin ư? Hãy tin Tôi, lời Tôi nói là thật lòng..! Và lòng thầm nhủ.. Cảm ơn Em, cảm ơn tình yêu của em nhiều lắm..

         Và sau này, khi năm tháng qua đi, Bến cũ sẽ đón con Tàu khác, cho dù con Tàu ấy nó không được hoàn hảo cho lắm, nhưng cuộc sống này rất cần sự chênh lệch - xét ở một khía cạnh khác, nếu như cả 2 đều mong muốn một trật tự vẹn toàn..một gia đình HP - thì chính điều lệch lạc ấy sẽ bổ xung cho nhau để trở thành hoàn hảo.. Đâu có thứ gì trong cuộc sống này là vẹn toàn cả đâu? Muốn đi tới đích con đường, không ai khác, cả 2 phải biết cùng cố gắng, cùng thông cảm cho nhau, giúp nhau cùng tiến.. Cùng đắp xây hạnh phúc.. Phải không nào?



            Hôm nay, lòng mình trùng lắm, nhưng tin rằng cuộc sống không khi nào lại phụ công người cố gắng.. Mình vẫn tin và hy vọng, Hy vọng những ngày nghỉ được cùng gia đình nhỏ của mình đi tắm Biển, hay đơn giản mỗi sáng bận bịu với trẻ thơ đến trường..Như bao bạn bè của mình đang có.. Ước mơ ấy liệu có xa tầm tay Tôi? Và cũng có lẽ, với Tôi, cách giải thoát duy nhất lúc này là lao vào công việc, hay là lao vào học hành tiếp thu kiến thức mới để phục vụ cho công việc.. Chỉ có thế, Tôi mới hoàn thành được mục tiêu của mình khi quay trở lại HN.. Ước mơ ấy, sẽ có những người bạn trẻ, người em trong Công Ty.. giúp Tôi, bênTtôi cùng tiến bước.. Sẽ có một ngày, em sẽ hiểu ra, Tôi là con người thế nào, Tôi yêu và sống ra sao.. Và điều cuối cùng Tôi muốn nói với Tình Yêu của mình, hay là dành cho những ai đang và có những dự định như Tôi từng có, ấy là một HP trọn vẹn từ nơi Thiên Đường.. Từ nơi chưa hề biết nhau, chưa hề gặp mặt.. Hãy mạnh dạn bước ra khỏi thế giới ấy, và tới bên nhau.. Có như thế, mới hiểu được nhau, nghĩ gì và làm gì.. Cầm tay nhau, nhìn vào mắt nhau để nói câu: "ANH YÊU EM!".. Cảm nhận thực tế mới là cách nhìn chân thực nhất về cuộc sống và Tình Yêu...Và cũng chỉ có như thế, mới mong hiểu nhau trọn vẹn, đơn giản là vậy thôi, nhưng sự tiếc nuối của Tôi hôm nay vì những dự định chưa hoàn thành ấy, Tôi đã bỏ lỡ.. Đâu có gì là ngại ngùng? và quan trọng, Tôi sẵn sàng nói rằng, ít nhất, đã có thời , chúng Tôi vô cùng Hạnh Phúc... HP ấy, giờ đây Tôi đang nắm giữ, và sẽ giữ cho riêng mình..
Cái gì đẹp thì nên trân trọng nó.. và Tôi tự hào nói rằng:

                                                  TÔI LÀ CHÀNG TRAI MAY MẮN!




                                                           14/2/2012 FROM: MY LOVE

Vậy thôi, lời cuối, Anh chúc em hạnh phúc và toại nguyện với bến đỗ của mình! Cũng như chúc tất cả những Bạn Bè của Tôi, bên G+ hay là Fb.. luôn đạt được ước mơ của mình.. Tự mỗi người xây cho mình một khoảng trời HẠNH PHÚC!

                          TẠM BIỆT EM - VĨNH BIỆT TÌNH YÊU CỦA TÔI: 
                                                27/10/2011 - 18/6/2012
=======================================================


                         Gửi Một Tình Yêu - Ngọc Anh



           Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ, một bờ vai, một quán nhỏ bình yên
              Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ, Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ
                   Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió, Ru đêm vào cơn mơ


                   

           Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại, về ru anh mê mãi cánh buồm xa.
          Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ, Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa.
         Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ, một chiều mưa, bờ vai nhỏ mùa thu.

Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

CUỘC SỐNG!

Chỉ vài ba năm nữa..
Cỏ mọc sẽ xanh rì
Tấm thân tàn thối rữa..
Chìm dưới đáy mồ sâu..


Đâu ai là tri kỷ?
Đâu ai người tâm giao?
Đâu ai người nhỏ lệ?
Đâu ai người nhớ ai....?

VĨNH BIỆT EM TRAI KẾT NGHĨA - CAO ANH TUẤN!

Đêm là lúc anh hay giật mình tỉnh giấc, và đêm nay.. anh lại giật mình, giật mình vì trong mơ anh gọi tên em, gọi em hãy gắng lên, nhanh thôi.. khoảng 1 tiếng thôi mà.. rồi anh và các bạn sẽ đưa em tới nơi.. Tất cả đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ chờ anh và em gái em đưa em lên tới cổng viện Việt Đức....

Ngược dòng thời gian...

Có lẽ nào khi con người ta trước khi chết luôn có một dự cảm báo trước? 
Tại sao em chào tạm biệt Bố Mẹ? "Chắc lần này con đi chẳng biết bao giờ mới về"
Tại sao em chào Bà: "Cháu sẽ chẳng bao giờ ăn cơm bên Bà nữa?"
Tại sao em nói: "Để Bố chụp hình con trai của Bố nào..Ngoan, ở nhà nghe lời Mẹ. Khóc là Bố ko về với con đâu..."
Tại sao em lên kế hoạch trước công việc của mình? "Đây là danh sách những người tiền nợ tiền Anh, còn đây là những khoản anh còn thiếu người ta." Khi em nói với vợ trước đêm trước..
Tại sao em bỗng dưng gọi cho anh? nhắn nhủ rằng: "Em luôn tin vào anh, tin một ngày rồi anh tìm được cho mình một người yêu thương" và rằng "Em luôn bên anh, khó khăn mấy anh cũng phải vượt qua nhé? Anh là hâm lắm đấy.."
Tại sao em căn dặn 2 đứa em nhỏ: "Anh đi rồi chúng mày nhớ để ý tới 2 cháu cho anh..."
Tại sao em nói chiếc áo vợ em tặng em sẽ mặc vào dịp đặc biệt.. Dịp đặc biệt là khi anh và anh Tuấn thấm từng giọt rượu lau người cho em đấy ư??
.
.
Nhiều lắm câu hỏi tại sao mà tối qua anh ngồi bên mộ em, có một mình, xung quanh chỉ là tiếng dế kêu vô hồn.. Những câu hỏi "tại sao" em biết trước, nó xoáy trong đầu anh, cuộn tròn trong trí nhớ? Anh tự hỏi: Em chán cuộc sống này rồi sao em? Mọi người đều hết mình vì em mà.. Ngay từ lúc biết tin em cấp cứu ở viện sau gần 1,5h em tai nạn.. anh đã tới bên em, đứng bên cạnh cầm tay em.. thầm thì "nào hãy gắng lên em..." Thằng anh mày đây rồi.. yên tâm đi, gắng lên nào.. Rồi mọi người cũng đến, Bố em, Vợ em, em em, anh em bè bạn..từ HN về,..ngay sau khi biết tin dữ..

Nhưng... Giờ đây các anh và mọi người mới ân hận.. Giá như bọn anh dứt khoát khi các bác sĩ ngăn cản.. vì nói, em có lên cũng đi trên đường..vì xe cứu thương không có máy thở ô-xi.. Não em tổn thương nhiều quá.. 3 mảnh vỡ phía sau gáy khiến máu em tắc nghẹn.. máu trào ra mũi, ra mồm.. Chưa bao giờ anh thấy máu nhiều như thế.. cả một cái xô đỏ.. đầy máu là máu...
Mọi người gấp gáp đi lấy máu, truyền cho em, mong em giữ được tính mạng.. Từng cái nấc của em làm chát lòng anh và mọi người.. Không ai khóc cả, tất cả nuốt nước mắt ngược trở lại, vì em có chết đâu mà khóc? Nắm chặt bàn tay em, truyền cho em từng hơi ấm.. Vì anh biết em cần lắm cái nắm tay.. hơi ấm của tất cả mọi người.. Vợ em kêu tên con. nhắn Ba nó cố gắng.. Mọi người khác nắm tay nhau bên ngoài phòng chờ, truyền cho em sức mạnh.. Hơi ấm...

4 tiếng đứng nghe tiếng tút tút ghê người.. kể từ khi bác sĩ lắc đầu, là chừng ấy thời gian mọi người đấu tranh với việc quyết tâm mang em đi HN..  chừng ấy thời gian mọi người chứng kiến em gồng mình chống đỡ cơn đau.. Đi trong tình cảnh này ư? khi mà đến máy thở em còn khó nhọc huống chi là máy thở bằng tay? Khó quá.. không thể như thế được.. không ai có thể đưa ra quyết định lúc này.. ngay cả Bố em.. người cứng rắn nhất, cũng chưa hề nhỏ một giọt nước mắt nào.. vậy mà cũng không dám quyết định..

3 tiếng.. Không lẽ tất cả mọi người cứ đứng đó sao? phải có cách nào chứ? Gọi lên đầu HN.. hỏi thuê xe.. chấp nhận mọi giá, miễn sao là có xe tới, và đầy đủ phương tiện trợ giúp khi di chuyển... Và nếu có sự cố.. Các anh là người gánh trọn trách nhiệm này... tất cả đã sẵn sàng... chỉ cần em gắng chờ xe tới...

2 tiếng... Căng thẳng quá.. nhịp Tim em đập nhỏ, huyết áp em tụt kinh khủng.. máy rít lên từng hồi.. và rồi.. đã mấy lần anh hốt hoảng, gọi bác sĩ  vì màn hình là dấu hỏi chấm.. vô nghĩa..
Nhưng dường như em cũng đang đấu tranh.. em ko muốn ra đi khi tất cả đã cố gắng.. và nhịp tim em đập trở lại... ngực em vẫn đều đều, chỉ là hơi khó nhọc..

1 tiếng cuối... không biết bao nhiêu cuộc ĐT, xe tới chưa? mọi người lo lắng, tiền đã đặt cọc rồi.. nhưng sao mãi xe chưa tới? hay là có vấn đề?? Lại chờ đợi... 22h 43 rồi.. gắng lên em.. xe sắp tới...

23h05..... Tiếng còi hú vang.. ai cũng mừng thầm.. vậy là ổn... tất cả chỉ là thủ tục, là cam kết.. Nhưng lúc đó em yếu quá.. huyết áp em có 50 rồi 75.. rồi 105 lại 70.... máy báo liên hồi.. Quyết định vẫn đưa ra.. và Vợ em đã ký.. tất cả đều cam kết....

23h15....... Mọi người đưa em ra xe.. anh và liên ngồi sau..cùng 1 cô ý tá... Em nằm đó, thở khó nhọc.. máy vẫn kêu đều đều...
Những cái xiết tay, những ánh mắt chờ mong.. Bố em và 3 người Bạn đã đi taxi lên trước 15 phút... lên trước để chuẩn bị thủ tục.. anh cũng gọi nhờ người sẵn trên bệnh viện..Tất cả đã sẵn sàng cho thử thách.....nào lên đường.. cố lên em..

23h 20... xe bắt đầu cất bánh.. anh và liên nhìn nhau.. nhìn em.. và hy vọng nhiều lắm...
23h 25 phút.. đi được 5 phút... Cái xóc đầu tiên.. em tôi rung lên rồi nấc... nhịp đập loạn... anh nắm tay em.. mắt dán vào ngực em.. Liên ngồi cạnh em.. đặt tay lên chân em.. mắt nhìn cây số... 7.. rồi 9... 12...lẩm nhẩm đếm... cung đường đó anh thuộc làu nhưng hôm nay anh dường như ko nghĩ đến nó nữa... Tới ghẽ.. gần chỗ em tai nạn.. Em nấc tiếp lần nữa.. Em đau ư? anh thảng thốt cầm lấy ống thở.. Hay nơi đó em giật mình? anh không biết nữa.... Anh quỳ gối đặt tay lên người em.. vắt ngang người... giữ cho em khỏi rung lắc.. còi rít liên hồi.. cái âm thanh cứu thương ấy, giờ đây anh mới hiểu nó có ý nghĩa thế nào...

Tuấn ơi.. anh không viết được nữa... mắt anh nó nhòe đi rồi...
Đêm 1h14' 3.4.2012












Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

Ngày Sinh Nhật Của Tôi..! 31.3.2012

31/3 năm nay, sinh nhật Tôi đầy ắp kỷ niệm buồn vui.. Buồn Vui xen kẽ.. Dẫu cho buổi chiều hôm đó không khí bao trùm lên tất cả anh em ddk là sự đau buồn, một mất mát quá lớn không chỉ của riêng gia đình em tôi, vợ con nó. Mà còn là sự nuối tiếc về công việc dang dở, những dự định của 2 anh em còn chưa kịp thực hiện..

Ngày hôm ấy, ngoài mấy ly cafe đen ra, có thêm đĩa hạt dưa.. Tí tách âm thanh buồn... Điếu thuốc đốt dở, ly cafe bỏ trống dành cho đứa em bất hạnh..và nước mắt.... dâng trào...


Nhưng, tuy rằng hôm ấy thiếu đi mất 1 người, thì dẫu sao bên Tôi vẫn còn có người Tôi yêu, những lời chúc thật ý nghĩa và bài hát mà người ấy dành cho Tôi, Tôi đã nghe nhiều lắm, cũng xúc động nhiều lắm..!



Anh yêu!
Ngày 31.3.1978: một sinh linh bé nhỏ chào đời. Niềm vui rạng ngời trên khuôn mặt bố mẹ và gd. Đáp lại tình cảm đó cậu bé đã cất tiếng khóc to và trong trẻo.









Ngày 31.3.2012: trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời. Cậu bé đã là một người đàn ông sâu sắc, giàu tình cảm. Và em, người con gái anh yêu sẽ gửi đến anh tất cả tình cảm của mình là vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng ấm, 1 bờ vai khi anh cần điểm tựa. 
Hạnh phúc sẽ mỉm cười anh nhé.


Với Tôi đó là tất cả những gì Tôi cần, Tôi chờ đợi, một Hạnh Phúc, một món quà chỉ đơn giản vậy thôi... Tôi thầm cầu chúc cho tình yêu chúng tôi mãi vững bền, để chúng tôi bên nhau, mang đến cho nhau niềm vui, cũng như chia sẻ với nhau những buồn đau, khó khăn trong cuộc sống..

3 Ngày qua, là 3 ngày Em bên Tôi, thức và khóc cùng Tôi từ khi Tôi ôm cậu em trên tay, rồi thổn thức cầu chúc cho đứa em tội nghiệp của tôi hãy can đảm và cố gắng để đi tới đích là Bệnh viện Việt Đức, an ủi Tôi khi nghe tin lúc 23h42' ngày 29/3 - cậu ấy đã ra đi trên chuyến xe cứu thương hôm ấy.. khi chỉ mới đi được 22 KM ban đầu... Đứa Em Tôi đã vĩnh viễn ra đi, bỏ lại bố mẹ, vợ con, và 2 đứa em gái cùng những người anh, người bạn này... Và nỗi đau đó đã vơi đi một nửa khi có em - người yêu Tôi bên cạnh...

Và còn gì vui hơn khi trong suốt quãng đời trưởng thành.. 35 năm.. Lần đầu tiên Mẹ đặt bánh mừng SN chung cho 2 anh em..


Món quà đầu tiên đó.. Tôi ghi nhớ trong lòng.. Và thầm cảm ơn Mẹ rất nhiều.. Con không biết nói gì cả.. Vì con vui lắm.. Mẹ biết không?

Mình cũng cảm ơn một số bạn bè mới quen, em Khánh Quỳnh, Em Ngân, Cháu Nhung.. Chỉ là câu chúc đơn giản, lời hỏi thăm thân tình nhưng Tôi chỉ cần vậy.. Đó là 3 trong số mấy chục người (Trên Mạng Xã Hội) là còn nhớ đến một người bạn này. Thắng xin Cảm ơn tất cả..!

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Giấc Ngủ Trưa

Đôi khi Hạnh Phúc chỉ đơn giản là bên nhau giây phút ngắn ngủi, một giấc ngủ trưa bên người mình yêu thương.. Hạnh Phúc là gì nhỉ? Hay đơn giản chỉ vậy thôi... !

   Nhắm mắt nào, lời thì thầm anh nói
   Ngủ đi em, khe khẽ khúc ru êm
   Hạnh Phúc ôi sao quá êm đềm
   Bình dị lắm, ngủ ngon, ngủ nhé em...


  Khẽ giật mình tỉnh giấc em hỏi anh
  Sao anh thức, sao anh không ngủ
  Lòng thầm nghĩ chỉ như vậy là đủ
  Anh nhìn em khe khẽ... ngủ ngoan nào..

Một vòng tay, một bờ vai, những ánh mắt nhìn trìu mến trao nhau, khẽ đắp chiếc chăn mỏng cho em khỏi lạnh, và bên nhau... ru em vào giấc ngủ trưa... 

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Thương Em!

Đêm
Thương em ốm rét run lên từng đợt
Trán nhỏ giọt lấm tấm giọt mồ hôi
Gương mặt em hằn nên niềm khó nhọc
Hơi thở nặng nề vọng giữa chốn hư không

Đêm
Nơi phương xa lòng anh đau nhói
Biết làm sao để em bớt chút đau?
Lòng tự nhủ, mong sao em chóng khỏi
Chứ ốm vầy anh lo lắm em ơi!

Đêm
Ngồi im lặng lắng nghe từng hơi thở
Thầm nhủ lòng hãy cố gắng lên em
Trong khoảng không rộng dài đêm tĩnh mịch
Anh bên em trọn suốt tháng năm dài .. 

Đêm
Ngồi im lặng và anh thao thức
Từng dòng tin anh ấm ủ anh trao
Lời động viên dịu dàng anh nhắn nhủ
Khỏi  ốm nào mèo bé nhỏ của anh

Đêm

Nơi phương xa em ơi em có biết
Tình yêu anh dành trọn hết cho em
Đêm 5 canh có dài đến mấy
Anh vẫn chờ thao thức nghĩ tới em.. 

Và ngày mai khi bình minh ló rạng 
Một nở cười ấm áp nở trên môi 
Ấy là khi lòng em khỏe lại
Vậy anh vui, chỉ cần vậy thôi em...



 NXT: 12h15 29/3/2012
Cầu chúc cho em và Mẹ chóng khỏi bệnh!