Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012


                              GỬI MỘT TÌNH YÊU
                               ============================================




                Thế là kết thúc một hành trình, một Ga nhỏ em qua.. Con Tàu tiếp tục lăn bánh vì Ga ấy nó tồi tàn quá, nó cũ quá, và trên lưng nó đã có bao nhiêu chuyến tàu qua.. Rốt cuộc..có 3 chuyến tàu đã ngang qua Tôi...


               Chuyến đầu tiên, con tàu không dừng bến, cũng chẳng đi qua, Nó hờ hững, nó nũng nịu như con trẻ, .Và Nó vụt tan biến vào hư vô...như chưa từng ghé qua..


             Chuyến thứ 2, con tàu ấy dừng lại, lâu lắm.. Nhưng dường như nó không cất lên hồi còi nào cả! Nó chỉ đợi ở đó, nó tiếp nhiên liệu, nó mơ một bến đỗ xa xăm, nơi mà ai đó đã xây riêng cho nó từ trước một bến đỗ.. Nó chờ đợi thời khắc cần lăn bánh và rồi..Nó cất bước ra đi.. Nó mang theo trong mình là cả một tương lai, cả một thời trai trẻ đầy sôi nổi của và nhiệt huyết của tuổi Thanh niên Tôi...




          Bạn à...Bạn biết không? Chuyến tàu thứ 3.. chuyến tàu mà trong nó chất chứa bao điều ngọt ngào của Hạnh Phúc, nó dừng lại, nó được tiếp thêm nguyên liệu, nó vui tươi., nó hồn nhiên, nó trao cho bến cũ hơi ấm, nó nhận tình cảm chân thành từ nơi ấy.. Nhưng rồi, có lẽ nó chợt nhận ra, mãi mãi, bến cũ, ga nhỏ ấy, chỉ là ảo vọng, chỉ là tiếng vọng xa xưa của còi tàu cũ.. và rồi, con tàu ấy lại tiếp một hành trình mà nó mơ ước.. Ga mới phía trước, nó hào nhoáng,..Nó tấp nập đông vui.. Và Ga đó nó là bến đỗ của con tàu em...
Bỏ lại sau lưng, hình ảnh của bến cũ tồi tàn.. Và rêu phong sẽ phủ kín lỗi đi về.. Phải không nhỉ? Dấu vết của những chuyến tàu cũ khiến Nó sợ hãi chăng? Hay Nó sợ lối mòn đó sẽ cuốn nó trật khỏi đường ray? lẽ ra Nó phải nhận biết được bến đỗ ấy mang trong mình giá trị của sự bền vững, bởi qua thăng trầm năm tháng, qua mưa qua gió.. Ga nhỏ ấy ngẫm ra một điều rằng, đâu là đường ray dành riêng cho nó? để nó trượt để nó lăn, để nó thỏa sức mình vẫy vùng giữa biển đời sóng gió mà không hề sợ hãi...? Bởi Thanh ray ấy, nó sinh ra là vừa khít với hình hài vốn có của đoàn tàu định sẵn, như là một định mệnh, sinh ra là để cho nhau...



          Đâu là câu trả lời chính xác cho điều ấy? có lẽ không điều gì đúng cả, chỉ bởi, 7 tháng Nơi con Tàu ấy dừng chân, Hành khách ấy chưa một lần đặt chân bước, chưa một lần hòa mình vào sân ga, mà Bến đang chờ sẵn.. Cả hành khách, và cả con tàu đều ngập ngừng.. lạ lẫm.. Dò dẫm bước, mà đâu biết, cỏ dại rêu phong đã được phủi sạch để dành riêng đón chờ HP tự bao giờ....Có chăng cơ hội ấy, chính con tàu ấy, hành khách ấy, đã không tạo ra cho chính mình cơ hội... Bởi nên, chúng không thể hiểu hết trong nhau.. không trao cho nhau cảm nhận chân thực của bàn chân bước, của bàn tay nồng ấm.. của ngọt ngào bờ môi.. Và điều gì tới, tất nhiên nó xảy ra.. Những sự hiểu lầm đáng tiếc... - Không chịu tạo cơ hội cho nhau, dù chỉ một lần gặp, ấy là thiếu xót lớn nhất mà bản thân cả 2 chưa nhận ra.. để đến khi Đoàn tàu lăn bánh rồi.. ngơ ngác sân ga đứng chờ trong vô vọng.. Liệu một ngày nào đó nó quay về?, không chắc lắm.. Dẫu sao, dù chỉ một lần trong đời, Bến Tôi có Tàu em qua, đó là cả một khung trời thơ mộng và ngọt ngào nhất.. Bạn không tin ư? Hãy tin Tôi, lời Tôi nói là thật lòng..! Và lòng thầm nhủ.. Cảm ơn Em, cảm ơn tình yêu của em nhiều lắm..

         Và sau này, khi năm tháng qua đi, Bến cũ sẽ đón con Tàu khác, cho dù con Tàu ấy nó không được hoàn hảo cho lắm, nhưng cuộc sống này rất cần sự chênh lệch - xét ở một khía cạnh khác, nếu như cả 2 đều mong muốn một trật tự vẹn toàn..một gia đình HP - thì chính điều lệch lạc ấy sẽ bổ xung cho nhau để trở thành hoàn hảo.. Đâu có thứ gì trong cuộc sống này là vẹn toàn cả đâu? Muốn đi tới đích con đường, không ai khác, cả 2 phải biết cùng cố gắng, cùng thông cảm cho nhau, giúp nhau cùng tiến.. Cùng đắp xây hạnh phúc.. Phải không nào?



            Hôm nay, lòng mình trùng lắm, nhưng tin rằng cuộc sống không khi nào lại phụ công người cố gắng.. Mình vẫn tin và hy vọng, Hy vọng những ngày nghỉ được cùng gia đình nhỏ của mình đi tắm Biển, hay đơn giản mỗi sáng bận bịu với trẻ thơ đến trường..Như bao bạn bè của mình đang có.. Ước mơ ấy liệu có xa tầm tay Tôi? Và cũng có lẽ, với Tôi, cách giải thoát duy nhất lúc này là lao vào công việc, hay là lao vào học hành tiếp thu kiến thức mới để phục vụ cho công việc.. Chỉ có thế, Tôi mới hoàn thành được mục tiêu của mình khi quay trở lại HN.. Ước mơ ấy, sẽ có những người bạn trẻ, người em trong Công Ty.. giúp Tôi, bênTtôi cùng tiến bước.. Sẽ có một ngày, em sẽ hiểu ra, Tôi là con người thế nào, Tôi yêu và sống ra sao.. Và điều cuối cùng Tôi muốn nói với Tình Yêu của mình, hay là dành cho những ai đang và có những dự định như Tôi từng có, ấy là một HP trọn vẹn từ nơi Thiên Đường.. Từ nơi chưa hề biết nhau, chưa hề gặp mặt.. Hãy mạnh dạn bước ra khỏi thế giới ấy, và tới bên nhau.. Có như thế, mới hiểu được nhau, nghĩ gì và làm gì.. Cầm tay nhau, nhìn vào mắt nhau để nói câu: "ANH YÊU EM!".. Cảm nhận thực tế mới là cách nhìn chân thực nhất về cuộc sống và Tình Yêu...Và cũng chỉ có như thế, mới mong hiểu nhau trọn vẹn, đơn giản là vậy thôi, nhưng sự tiếc nuối của Tôi hôm nay vì những dự định chưa hoàn thành ấy, Tôi đã bỏ lỡ.. Đâu có gì là ngại ngùng? và quan trọng, Tôi sẵn sàng nói rằng, ít nhất, đã có thời , chúng Tôi vô cùng Hạnh Phúc... HP ấy, giờ đây Tôi đang nắm giữ, và sẽ giữ cho riêng mình..
Cái gì đẹp thì nên trân trọng nó.. và Tôi tự hào nói rằng:

                                                  TÔI LÀ CHÀNG TRAI MAY MẮN!




                                                           14/2/2012 FROM: MY LOVE

Vậy thôi, lời cuối, Anh chúc em hạnh phúc và toại nguyện với bến đỗ của mình! Cũng như chúc tất cả những Bạn Bè của Tôi, bên G+ hay là Fb.. luôn đạt được ước mơ của mình.. Tự mỗi người xây cho mình một khoảng trời HẠNH PHÚC!

                          TẠM BIỆT EM - VĨNH BIỆT TÌNH YÊU CỦA TÔI: 
                                                27/10/2011 - 18/6/2012
=======================================================


                         Gửi Một Tình Yêu - Ngọc Anh



           Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ, một bờ vai, một quán nhỏ bình yên
              Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ, Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ
                   Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió, Ru đêm vào cơn mơ


                   

           Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại, về ru anh mê mãi cánh buồm xa.
          Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ, Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa.
         Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ, một chiều mưa, bờ vai nhỏ mùa thu.