Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

VĨNH BIỆT EM TRAI KẾT NGHĨA - CAO ANH TUẤN!

Đêm là lúc anh hay giật mình tỉnh giấc, và đêm nay.. anh lại giật mình, giật mình vì trong mơ anh gọi tên em, gọi em hãy gắng lên, nhanh thôi.. khoảng 1 tiếng thôi mà.. rồi anh và các bạn sẽ đưa em tới nơi.. Tất cả đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ chờ anh và em gái em đưa em lên tới cổng viện Việt Đức....

Ngược dòng thời gian...

Có lẽ nào khi con người ta trước khi chết luôn có một dự cảm báo trước? 
Tại sao em chào tạm biệt Bố Mẹ? "Chắc lần này con đi chẳng biết bao giờ mới về"
Tại sao em chào Bà: "Cháu sẽ chẳng bao giờ ăn cơm bên Bà nữa?"
Tại sao em nói: "Để Bố chụp hình con trai của Bố nào..Ngoan, ở nhà nghe lời Mẹ. Khóc là Bố ko về với con đâu..."
Tại sao em lên kế hoạch trước công việc của mình? "Đây là danh sách những người tiền nợ tiền Anh, còn đây là những khoản anh còn thiếu người ta." Khi em nói với vợ trước đêm trước..
Tại sao em bỗng dưng gọi cho anh? nhắn nhủ rằng: "Em luôn tin vào anh, tin một ngày rồi anh tìm được cho mình một người yêu thương" và rằng "Em luôn bên anh, khó khăn mấy anh cũng phải vượt qua nhé? Anh là hâm lắm đấy.."
Tại sao em căn dặn 2 đứa em nhỏ: "Anh đi rồi chúng mày nhớ để ý tới 2 cháu cho anh..."
Tại sao em nói chiếc áo vợ em tặng em sẽ mặc vào dịp đặc biệt.. Dịp đặc biệt là khi anh và anh Tuấn thấm từng giọt rượu lau người cho em đấy ư??
.
.
Nhiều lắm câu hỏi tại sao mà tối qua anh ngồi bên mộ em, có một mình, xung quanh chỉ là tiếng dế kêu vô hồn.. Những câu hỏi "tại sao" em biết trước, nó xoáy trong đầu anh, cuộn tròn trong trí nhớ? Anh tự hỏi: Em chán cuộc sống này rồi sao em? Mọi người đều hết mình vì em mà.. Ngay từ lúc biết tin em cấp cứu ở viện sau gần 1,5h em tai nạn.. anh đã tới bên em, đứng bên cạnh cầm tay em.. thầm thì "nào hãy gắng lên em..." Thằng anh mày đây rồi.. yên tâm đi, gắng lên nào.. Rồi mọi người cũng đến, Bố em, Vợ em, em em, anh em bè bạn..từ HN về,..ngay sau khi biết tin dữ..

Nhưng... Giờ đây các anh và mọi người mới ân hận.. Giá như bọn anh dứt khoát khi các bác sĩ ngăn cản.. vì nói, em có lên cũng đi trên đường..vì xe cứu thương không có máy thở ô-xi.. Não em tổn thương nhiều quá.. 3 mảnh vỡ phía sau gáy khiến máu em tắc nghẹn.. máu trào ra mũi, ra mồm.. Chưa bao giờ anh thấy máu nhiều như thế.. cả một cái xô đỏ.. đầy máu là máu...
Mọi người gấp gáp đi lấy máu, truyền cho em, mong em giữ được tính mạng.. Từng cái nấc của em làm chát lòng anh và mọi người.. Không ai khóc cả, tất cả nuốt nước mắt ngược trở lại, vì em có chết đâu mà khóc? Nắm chặt bàn tay em, truyền cho em từng hơi ấm.. Vì anh biết em cần lắm cái nắm tay.. hơi ấm của tất cả mọi người.. Vợ em kêu tên con. nhắn Ba nó cố gắng.. Mọi người khác nắm tay nhau bên ngoài phòng chờ, truyền cho em sức mạnh.. Hơi ấm...

4 tiếng đứng nghe tiếng tút tút ghê người.. kể từ khi bác sĩ lắc đầu, là chừng ấy thời gian mọi người đấu tranh với việc quyết tâm mang em đi HN..  chừng ấy thời gian mọi người chứng kiến em gồng mình chống đỡ cơn đau.. Đi trong tình cảnh này ư? khi mà đến máy thở em còn khó nhọc huống chi là máy thở bằng tay? Khó quá.. không thể như thế được.. không ai có thể đưa ra quyết định lúc này.. ngay cả Bố em.. người cứng rắn nhất, cũng chưa hề nhỏ một giọt nước mắt nào.. vậy mà cũng không dám quyết định..

3 tiếng.. Không lẽ tất cả mọi người cứ đứng đó sao? phải có cách nào chứ? Gọi lên đầu HN.. hỏi thuê xe.. chấp nhận mọi giá, miễn sao là có xe tới, và đầy đủ phương tiện trợ giúp khi di chuyển... Và nếu có sự cố.. Các anh là người gánh trọn trách nhiệm này... tất cả đã sẵn sàng... chỉ cần em gắng chờ xe tới...

2 tiếng... Căng thẳng quá.. nhịp Tim em đập nhỏ, huyết áp em tụt kinh khủng.. máy rít lên từng hồi.. và rồi.. đã mấy lần anh hốt hoảng, gọi bác sĩ  vì màn hình là dấu hỏi chấm.. vô nghĩa..
Nhưng dường như em cũng đang đấu tranh.. em ko muốn ra đi khi tất cả đã cố gắng.. và nhịp tim em đập trở lại... ngực em vẫn đều đều, chỉ là hơi khó nhọc..

1 tiếng cuối... không biết bao nhiêu cuộc ĐT, xe tới chưa? mọi người lo lắng, tiền đã đặt cọc rồi.. nhưng sao mãi xe chưa tới? hay là có vấn đề?? Lại chờ đợi... 22h 43 rồi.. gắng lên em.. xe sắp tới...

23h05..... Tiếng còi hú vang.. ai cũng mừng thầm.. vậy là ổn... tất cả chỉ là thủ tục, là cam kết.. Nhưng lúc đó em yếu quá.. huyết áp em có 50 rồi 75.. rồi 105 lại 70.... máy báo liên hồi.. Quyết định vẫn đưa ra.. và Vợ em đã ký.. tất cả đều cam kết....

23h15....... Mọi người đưa em ra xe.. anh và liên ngồi sau..cùng 1 cô ý tá... Em nằm đó, thở khó nhọc.. máy vẫn kêu đều đều...
Những cái xiết tay, những ánh mắt chờ mong.. Bố em và 3 người Bạn đã đi taxi lên trước 15 phút... lên trước để chuẩn bị thủ tục.. anh cũng gọi nhờ người sẵn trên bệnh viện..Tất cả đã sẵn sàng cho thử thách.....nào lên đường.. cố lên em..

23h 20... xe bắt đầu cất bánh.. anh và liên nhìn nhau.. nhìn em.. và hy vọng nhiều lắm...
23h 25 phút.. đi được 5 phút... Cái xóc đầu tiên.. em tôi rung lên rồi nấc... nhịp đập loạn... anh nắm tay em.. mắt dán vào ngực em.. Liên ngồi cạnh em.. đặt tay lên chân em.. mắt nhìn cây số... 7.. rồi 9... 12...lẩm nhẩm đếm... cung đường đó anh thuộc làu nhưng hôm nay anh dường như ko nghĩ đến nó nữa... Tới ghẽ.. gần chỗ em tai nạn.. Em nấc tiếp lần nữa.. Em đau ư? anh thảng thốt cầm lấy ống thở.. Hay nơi đó em giật mình? anh không biết nữa.... Anh quỳ gối đặt tay lên người em.. vắt ngang người... giữ cho em khỏi rung lắc.. còi rít liên hồi.. cái âm thanh cứu thương ấy, giờ đây anh mới hiểu nó có ý nghĩa thế nào...

Tuấn ơi.. anh không viết được nữa... mắt anh nó nhòe đi rồi...
Đêm 1h14' 3.4.2012












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét