Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

ĐÔI DÒNG TỰ SỰ

"A heart truly in love never loses hope and always believes in the promise of love no matter how long the time, how confusing the circumstances and how far the distance"

"Một trái tim yêu thực sự là không bao giờ mất hy vọng. Luôn luôn tin tưởng vào lời hứa của tình yêu cho dù thời gian, hoàn cảnh hay xa cách có là bao nhiêu đi chăng nữa... điều đó cũng không có nghĩa lý gì cả!"
=======================================================================
Vài dòng Tự Sự
Cuộc Sống:

Tôi là một chàng trai bình thường như bao người khác, cũng nhiệt tình với tất cả, sống trách nhiệm và vui vẻ. Tôi cũng luôn khao khát về một gia đình nhỏ bé, nơi đầy ắp tiếng cười trẻ thơ, một nơi mà Tôi có thể nhìn thấy tôi hồi bé, thấy bước chân tập tễnh của trẻ con, ánh mắt nhìn trìu mến của cha mẹ, được chứng kiến chúng lớn lên từng ngày, được nghe tiếng ầu ơ của Mẹ, thấy nỗi lo lắng của Cha. Thấy và hiểu được nỗi khổ của người làm Cha làm Mẹ, Có thế Tôi mới hiểu được nỗi nhọc nhằn của Cha Mẹ mình ngày hôm nay, tất cả... Tôi chỉ muốn điều đó để biến mình thành con người tốt..

Làm Con:

Nhưng để làm một người con tốt?, nghĩ và thấu hiểu điều đó cũng thật khó, đôi lúc tôi cũng làm cha mẹ buồn vì chợt có lúc nào đó cáu gắt, ấy là lúc tôi ích kỷ, tôi chỉ nghĩ đến mình mà không biết cha mẹ cảm nhận điều đó ra sao.. Lúc đó tôi là đứa con hư.. Nhưng Cha Mẹ thì luôn rộng lượng, luôn hiểu thấu được con trẻ nghĩ gì.. Dẫu có là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, thì dưới con mắt của cha mẹ, Bạn và Tôi vẫn là trẻ con.. bởi tính tình đó nó lớn lên và hình thành từ những bước đi chập chững đầu đời..



Hơn 34 tuổi đầu, lần đầu tiên tự mình nấu một bữa cơm cho Mẹ trong ngày 8-3 với tôi nó ý nghĩa vô cùng, và tôi chợt giật mình cái điều nhỏ nhoi ấy mà tôi cũng không biết, không nghĩ ra.. Có phải trước đây tôi vô tâm? Tôi chỉ biết tới ngày ấy, tặng Mẹ một bó hoa, hay những đồng tiền mình kiếm được để Mẹ thích gì thì mua? Nhưng Mẹ tôi là người không quan tâm tới điều ấy.. Và ánh mắt Mẹ bữa cơm hôm ấy nói lên tất cả.. Đó là tình yêu Thương của con cái. Vật chất chỉ là tượng trưng.. Nó không thể đánh đổi được điều ấy.. bình dị thôi, nhưng nó ấm cúng.. Ấm áp một bữa cơm gia đình.. Và thực lòng tôi cảm ơn người đã mang lại cho tôi phút giây ấy. Cảm ơn Em!

 Thực Đơn Ngày 8/3/2012
Hôn Nhân:

Và khi yêu, tôi cũng muốn mình là một người thực sự để người ấy tin tưởng, một bờ vai, một hơi ấm.. Như thế nào để Hạnh phúc? Cay đắng nhận về mình không chỉ một lần, Những giọt nước mắt đớn đau những đêm lạnh lùng vô cảm.. và những lá đơn vô hồn.. Càng dồn tâm trí vui xới cho gia đình ấy, tôi lại càng nhận về mình nỗi cô đơn kinh người.. Tôi sợ những đêm ngủ trên salon, những cái cáu gắt vô cớ, rùng mình khi nghĩ tới tiếng "Anh-Tôi.." mà người ta ban tặng! 


Tôi đã làm gì, đã đối xử ra sao? Tôi im lặng! - Đó là sai lầm lớn nhất của tôi trong hôn nhân.. Nhưng thực lòng tôi không có phút để mà cùng họ ngồi lại nói cho nhau hiểu để cùng vượt qua.. đơn giản tôi đã bị lừa dối.. Để rồi cuối cùng nhận về mình sau gần 4 năm chung sống (Mà không.. góp nhặt lại có lẽ cũng chỉ hơn 2 năm một chút) một valy quần áo không hơn không kém.. Bỏ lại sau lưng toàn bộ những gì mà mình đã phấn đấu có được, cho họ.. Đơn giản tôi chẳng thiết gì cả.. Tiền chỉ là vô nghĩa, hạnh phúc mới là vốn quý, đó mới là điều đáng để ta nâng niu.. gìn giữ... 

Tình Yêu và cuộc sống:

Cánh cửa Hạnh Phúc cũ khép lại, tôi đã quên, đã học cách tha thứ.. Giờ đây, tôi đang sống một cuộc sống tốt, thanh thản vì không còn day dứt mãi những điều đã qua.. nhưng tôi vẫn sợ và tự ti, tôi mặc cảm về những gì mình đã trải qua.. (là người đã từng có vợ) Nhưng để vượt qua điều đó, có lẽ tôi cần người thực lòng yêu và thông cảm cho mình, có thế trong giấc mơ tôi mới bình dị một hạnh phúc. Một hạnh phúc mà tôi ao ước, một gia đình nhỏ bé - nơi đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.. cho tôi được làm cha, cho tôi được hiểu làm con khó tới mức nào và như thế nào mới là một người Tốt..

Nói nhiều, nhắc nhau nhiều điều hay lẽ phải mà tự bản thân không cố gắng thì cũng chỉ như cơn gió thoảng, cá nhân tôi hiểu lý lẽ đơn giản.. "Gia đình nó như cây cối, không tưới cây sẽ héo tàn" và để làm được điều đó, không cách nào hơn là sống phải hiểu nhau, và trong tình yêu không thể gượng ép, hãy để cho nhau tự do, thoải mái làm điều mình thích, chỉ cần, khi xa nhau ta mơ về nhau đêm đêm, khi ta làm ta nghĩ về nhau một chút, một chút thôi, và khi ta bên nhau rồi ta sẽ ấm áp bên nhau, chia sẻ nỗi khó khăn của ngày qua trong công việc, hay cùng nhau suy nghĩ cho tương lai, còn đơn giản hơn nữa, sau mỗi ngày làm việc, nơi ta về là nơi gia đình nhỏ bé, cùng nhau nẫu cơm, ăn những bữa cơm ấm cúng, Đêm ta cùng nhau nằm xem một bộ phim mà cả 2 cùng thích.. Những nụ hôn ngọt ngào.. Những vòng tay âu yếm - Vậy là quá đủ!

Tiền đôi khi rất cần.. nhưng nó chỉ cần cho cuộc sống, chứ tiền không mua được hạnh phúc..!
Triết lý sống quá nhiều, nhưng có làm được, có hiểu được không mới là một vấn đề...

Nơi vui vẻ nhất là nơi Gia Đình của mình, người thân của mình.. 
Vì nơi ấy có người yêu thương.. Nơi ấy mới là nơi ta trở về... 

Home - Michael Bublé

Bản Nhạc tôi thích và đó cũng là ước mong của Tôi:


NXT: 27/3/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét